Chương 06: Cảnh Hoa ước hẹn.
- Nhanh lên, Lưu Dật Hoa, đội trường gọi cậu đến văn phòng. Trung đội trưởng
Trương Khải Hưng háo hức chạy tới thông báo. Triệu Hiểu Phong thực ra là đội trưởng chi đội cảnh sát vũ trang Hàn Giang. Hôm nay cậu ta và Cục trưởng Cục Công an thành phố Thái Chính Hoa cùng đến thăm Lưu Dật Hoa ở quân đội. Đối với Lưu Dật Hoa mà nói, đây đúng là một việc trọng đại đáng vui mừng.
Lưu Dật Hoa nghi ngờ nói:
- Đội trưởng đến tìm tôi? Tôi chỉ là tên lính quèn, cấp bậc qúa nhỏ bé. Trung đội trưởng đùa tôi sao?
Lưu Dật Hoa sau nửa tháng tái sinh, cũng đã dần quen với cuộc sống trong quân đội. Cho dù nghĩa vụ quân sự như thế nào thì cũng phải hoàn thành cho xong, chưa bao giờ hắn có ý định đảo ngũ.
Trung đội trưởng Trương Khải bật mí cho Lưu Dật Hoa:
- Ai mà lừa cậu chứ? Đội trưởng đang chờ cậu. Lần này xem chừng cậu gặp vận may rồi, đi nhanh lên.
Theo quy định Lưu Dật Hoa phải gọi Trương Khải là “ Chi đội trưởng” nhưng Triệu Hiểu Phong cho rằng gọi chi đội trưởng cứ như là cành táo cong nứt ra ấy, nên hạ lệnh cho cấp dưới gọi là “ đội trưởng”
- Chào thủ trưởng,
Tới văn phòng, Lưu Dật Hoa chào theo nghi thức quân đội. Hắn thấy đội trưởng Triệu Hiểu Phong và Cục trưởng cục Công an thành phố Hàn Giang, Thái Chính Hoa đang đứng ở đó.
Thái Chính Hoa vui vẻ tiến đến cầm lấy tay Lưu Dật Hoa nói:
- Đồng chí Lưu Dật Hoa, cảm ơn đồng chí đã cứu một chiến sĩ cảnh sát của chúng tôi, đồng thời bắt được tên đầu sỏ của một vụ án lớn quan trọng. Tôi thay mặt cục Công an thành phố Hàn Giang cảm tạ cậu.
- Cảm ơn thủ trưởng, đây là việc tôi nên làm mà.
Nhìn thấy biểu cảm xúc động như vậy của Thái Chính Hoa, Lưu Dật Hoa biết tên tội phạm truy nã kia hẳn là rất có giá trị.
Triệu Hiểu Phong vỗ vỗ vai Lưu Dật Hoa nói:
- Trông oai lắm, không hổ là lính của cấp dưới của tôi. Đồng chí Lưu Dật Hoa, cấp trên đã xem xét, quyết định cấp cho cậu hai bậc công một lần.
- A, hai bậc công?
Lưu Dật Hoa sửng sốt, nhưng cậu ta phản ứng lại rất nhanh, nói:
- Cảm ơn thủ trưởng và lãnh đạo cấp trên quan tâm. Sau này tôi nhất định sẽ cố gắng hơn nữa, không phụ lòng kỳ vọng của thủ trưởng và lãnh đạo cấp trên.
Trong thời bình, lập được ba bậc công dã là chuyện không dễ dàng gì. Nếu được hai bậc công thì về cơ bản, lúc chuyển nghề, muốn đi đâu cũng được. Đây chính là điểm đặc biệt của hai bậc công nên Lưu Dật Hoa rất xúc động
Triệu Hiểu Phong có vẻ rất vừa ý về Lưu Dật Hoa, ông ta mỉm cười nói:
- Còn có ba chuyện vui nữa. Thứ nhất là cậu đã trải qua cuộc thử thách Đảng viên dự bị, hiện tại đã trở thành Đảng viên chính thức. Thứ hai là cậu đã được làm tiểu đội trưởng. Ba là cậu tạm thời được chuyển đến nhận nhiệm vụ một thời gian ở cục Công an. Hãy làm cho tốt, tiền đồ sẽ rộng mở.
- Tạm thời điều đến cục Công an?
Lưu Dật Hoa mơ màng “chuyện này cũng được sao? Mình đến cục Công an làm gì? Tuy nhiên hiện nay lực lượng bộ đội có vũ trang căn bản cũng là chịu sự lãnh đạo của hệ thống công an. Một Bí thư thứ nhất, Chính ủy thứ nhất của Đảng ủy như Thái Chính Hoa, muốn điều động một cảnh sát có vũ trang thì cũng chẳng khó khăn gì.
Thái Chính Hoa thấy thái độ ngờ vực của Lưu Dật Hoa, liền giải thích:
- Tên tội phạm mà cậu bắt được là một con cá lớn, chúng tôi cần một nhân tài giống như cậu. Công tác phân công cho cậu cụ thì cứ chứ thông báo được gửi đến sẽ rõ.
Lúc này vài phóng viên ở bên ngoài tiến vào, đi đầu là một cô gái cười nói:
- Các thủ trưởng, bây giờ tôi có thể phỏng vấn đồng chí Lưu Dật Hoa được không?
Lưu Dật Hoa cảm thấy giọng nói này có vẻ quen quen, hắn quay đầu nhìn, thì thấy chẳng phải đây là Thái Tố Nhan từng được mình cứu đó sao? Đã tới phỏng vấn mình rồi? Có ý gì đây?
Thái Tố Nhan trừng mắt nhìn Lưu Dật Hoa , trong ánh mắt ẩn chứa sự ấm ức và thấp thỏm không yên. Lưu Dật Hoa này đã hứa sẽ đến bệnh viện thăm cô. Thế mà kết quả là một đi không trở lại, khiến cô còn phải tìm đủ mọi cách để đến gặp hắn. Tuy nhiên ơn cứu mạng không thể không báo, Thái Tố Nhan cảm thấy chút ấm ức này cũng không đáng gì.
Nhìn vào ánh mắt Thái Tố Nhan, Lưu Dật Hoa ngại ngùng cười cười, xem ra không có cách gì nhìn cô được, người ta sẽ có ý kiến.
Triệu Hiểu Phong ha hả cười nói:
- Tiểu Nhan, cô lúc nào cũng ở tư thế sẵn sàng phỏng vấn. Ồ, Lưu Dật Hoa, cậu phối hợp một chút đi.
Sau đó, theo sự sắp xếp của Thái Tố Nhan, Lưu Dật Hoa trịnh trọng nhận giấy chứng nhận hai bậc công. Sau đó trả lời mấy câu hỏi của Thái Tố Nhan.
Thái Tố Nhan rất nghiêm khắc trong vấn đề chất lượng của cuộc phỏng vấn. Nhiều lần phủ nhận vài câu trả lời của đồng chí Lưu Dật Hoa, khiến Lưu Dật Hoa phải trả lời mấy lần một câu hỏi mới được như ý.
Tính kiên trì chịu đựng của Lưu Dật Hoa bị Thái Tố Nhan gây sức ép. Hắn biết đây là Thái Tố Nhan mượn việc công để trả thù riêng. Cứ như vậy, Lưu Dật Hoa càng có thái độ với cô Công chúa chua ngoa cao ngạo này.
Chủ đề phỏng vấn tiếp theo là Lưu Dật Hoa dẫn phóng viên đi thăm quan quân doanh. Tuy nhiên chỉ có Thái Tố Nhan và một người khác trong đội đi thăm quan.
Đến quân doanh Lục sắc, Thái Tố Nhan thấy tâm trạng hôm nay đặc biệt thoải mái. Không phải bởi vẻ đẹp của phong cảnh nơi đây, mà là vì có hắn ở bên cạnh. Điều này khiến Thái Tố Nhan có cảm giác rất an toàn. Người có cảm giác an toàn, mới có cảm giác hạnh phúc. Đây chẳng phải là chân lý đó sao?
- Sao anh lại gạt tôi?
Đi được khoảng mười phút, thấy Lưu Dật Hoa như khúc gỗ chẳng nói chẳng rằng, Thái Tố Nhan không kìm nổi.
Tình huống hiện tại có phần tức cười, khi Thái Tố Nhan lần đầu tiên gặp Lưu Dật Hoa, vốn dĩ không có hứng thú nói chuyện với hắn. Lúc đó cô là thiên kim tiểu thư, chua ngoa cao quý, vênh váo hung hăng, sao có thế coi một tên cảnh sát có vũ trang nhỏ nhoi ra cái gì được. Nhưng từ lần trước, sau khi mình trở về từ cõi chết, Thái Tố Nhan hoàn toàn thay đổi bản thân. Ít nhất là hiện nay cô lại rất muốn nói chuyện với Lưu Dật Hoa.
Lưu Dật Hoa không để ý, nói:
- Lừa cô? làm gì có? Tôi chưa bao giờ lừa gạt tình cảm của cô gái nào.
Lưu Dật Hoa quyết định giả ngây giả dại. Hắn không biết vì sao đột nhiên Thái Tố Nhan lại có hứng thú với mình. Nhưng Lưu Dật Hoa biết rằng cô công chúa cành vàng lá ngọc này và mình là hai đường thẳng song song, sẽ không bao giờ cắt nhau được. Cho nên Lưu Dật Hoa không muốn tiếp tục phát triển mối quan hệ với cô.
- Anh…tình cảm cái gì? Hóa ra anh muốn lừa gạt tình cảm của tôi, nhưng anh có cơ hội sao? Điều tôi hỏi là, tại sao anh đã đồng ý đến bệnh viện thăm tôi mà lại không đến?
Thái Tố Nhan đang rất tức giận. Cô cảm thấy mình như một con gà chọi, mào gà đang dựng đứng lên. Ôi, sao lại tưởng tượng ra mình là gà nhỉ? Thái Tố Nhan thầm mắng chính mình, có thể là bị Lưu Dật Hoa làm cho giận đến điên người, cô ấy không thể không tìm cho mình một lý do để rút lui khỏi sân khấu.
Lưu Dật Hoa quyết định tốc chiến tốc thắng. Cậu ta hỏi lại:
- Tôi đâu có đồng ý với cô. Tôi chỉ nói là có thời gian thì sẽ đi thăm cô, nhưng việc huấn luyện bộn bề, tôi thật sự không rảnh. Không còn việc gì khác nữa đúng không? Vậy chúng ta quay về thôi.
Thái Tố Nhan thấy mình như bị chọc giận đến mụ mị. Hắn…Đồ thối tha. Không ngờ dám lạnh nhạt với mình? Nhìn Lưu Dật Hoa rảo bước trở về văn phòng, Thái Tố Nhan không thể không đi theo.
Trung đội trưởng Trương Khải vội bước đến nói:
- Lưu Dật Hoa, đội trưởng bảo cậu buổi chiều dẫn phóng viên đi thăm thú quanh đây, sau đó lái xe đưa phóng viên về.
Trương Khải nói xong, đưa chìa khóa chiếc xe jeep cho Lưu Dật Hoa. Trung đội mà Lưu Dật Hoa thuộc quản lý là trung đội chiến đấu đặc biệt, phải nắm vững kỹ năng lái xe.
Thái Tố Nhan lạ lùng nói:
- Bọn họ đâu? Không ngờ chẳng nói chẳng rằng đã đi rồi?
Trung đội trưởng Trương Khải nói:
- Đồng chí phóng viên, nghe nói ở thành phố xảy ra vụ bắt cóc con tin, thủ trưởng đến đó trước để xử lý rồi.
Trương Khải hơi tò mò về thân phận của Thái Tố Nhan. Vì sao đội trưởng Triệu Hiểu Phong và cục trưởng cục Công an Thái Chính Hoa lại thân thiết với cô như vậy?
- Bắt cóc con tin? Đây là tin tức quan trọng. Tôi phải đi phỏng vấn. Đi, Lưu Dật Hoa, anh mau đưa tối đến hiện trường.
Thói quen nghề nghiệp lâu ngày khiến cho Thái Tố Nhanh tự nhiên hưng phấn lên. Phỏng vấn đưa tin chính là công việc của cô. Thái Tố Nhan thực ra rất nhiệt tình trong công việc.
Lưu Dật Hoa than thở nói:
- Cô không muốn sống nữa à? Bây giờ còn dám đi phỏng vấn. Tôi lập tức đưa cô về nhà, lên xe.
Không có cách nào, đội trưởng dặn dò là phải đưa cô ấy về nhà. Lưu Dật Hoa nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ.
Thái Tố Nhan cười gian xảo, lên xe. Thật ra là cô muốn trò chuyện cùng Lưu Dật Hoa, phỏng vấn tin tức sự kiện bắt cóc chỉ là cái cớ.
Lưu Dật Hoa không ngờ Thái Tố Nhan ngồi cạnh mình trên ghế lái phụ, liền bất đắc dĩ nói:
- Đi đâu?
- Đi phỏng vấn. Anh xem hiện trường vụ án ở đâu, chúng ta lập tức tới đó.
Thái Tố Nhan kiên định nói.
- Không đi, rất nguy hiểm.
Lưu Dật Hoa kiên quyết từ chối.
- Không đi cũng được. Anh phải đưa tôi đi ăn, sau đó đưa tôi đi thăm vài vòng.
Thái Tố Nhan lộ đuôi cáo.
- Không đi, tôi chỉ phụ trách đưa cô về. Cô đến đài truyền hình hay về nhà?
Lưu Dật Hoa cò kè mặc cả, từ chối.
- Hừ.
Thái Tố Nhan nhướn mày, nảy ra ý hay, ngồi im không nói gì. Lưu Dật Hoa hỏi cô đi đâu, cô cũng không nói.
Người phụ nữ này…Lưu Dật Hoa bó tay không nghĩ ra cách gì. Phải làm sao bây giờ? Đẩy cô ta xuống xe? Hẳn là không được. Phải đưa cô ta về nhà, nhưng nhà ở đâu thì lại không nói. Nếu muốn đưa cô về đài truyền hình, thế chẳng phải đồng ý cho cô đi phỏng vấn sao?
Không có cách nào, Lưu Dật Hoa chỉ còn cách lái xe đi vòng quanh. Hắn cũng không dám dừng xe. Nếu cứ lặng lặng đối diện với Thái Tố Nhan kia, hẳn là một cực hình.
Lưu Dật Hoa chầm chậm chạy xe đến bờ biển. Gio biển thổi nhẹ, Lưu Dật Hoa bắt đầu hưởng thụ, cùng người đẹp thổi gió, cảm giác thật ra cũng không tệ lắm.
- Này, tôi biết anh tạm thời được điều đến cục Công an…Vậy anh có thực sự muốn làm công an không? Cục trưởng Thái Chính Hoa muốn cho anh theo làm trợ lý.
Thái Tố Nhan đột nhiên nói.