Những ngày mưa như thế......

yyquach

Cộng Tác Viên
Tham gia
5/9/13
Bài viết
39
Post Những ngày mưa như thế......
Tháng ba, bắt đầu bằng những cơn mưa rả rích không quá kéo dài…


Những lúc như thế, bỗng thèm ngồi quán cafe ngắm Sài Gòn chậm rãi bước qua, nhìn những giọt đen rơi xuống vỡ tan tành, nghe giọng buồn Tuấn Ngọc phát ra từ radio của quán, bất giác nhìn Sài Gòn qua làn khói xám mờ ảo từ ly cafe, lại thấy đời y như sương khói phai mờ trong bóng tối, tôi vẫn chơi vơi, tôi vẫn xa xôi, riêng một góc trời...


Những ngày Sài Gòn trở gió, mưa lả tả làm ướt nhem cảm xúc mỗi khi đi qua khu Nhà thờ Đức Bà, lại cho tôi cảm giác như nhớ đến một ai đó da diết, nơi đây, ngoài những sự hanh hao và nỗi nhớ vắt vẻo trên từng tán cây , tất cả giờ đã hình ảnh hóa trong mắt ta và người , có chăng gặp lại thì cũng thấy lòng chênh chao khi người thản nhiên đi qua nhau như hai kẻ cố chấp phủ nhận – ừ thì đã và từng yêu.


Có một lần ngồi với bạn ở cafe '' Nâu '' nằm trong con hẻm trên đường Trương Định quận 3, bạn buồn vì đời này dài người ta có đủ sức đi hết chặn đường hay không? Hay chưa đi hết nửa đường người ta đã bị đánh gục bởi tình yêu rồi? tôi nói : Đời này kì lắm! có những cảm xúc người ta chưa cảm nhận được hết thì buộc phải buông tay, cho nên, được yêu thì cứ yêu, đừng bận lòng đường dài bao nhiêu chỉ sợ lòng người lạc lối mà thôi''. Nói xong, trong lòng phản phức một chút buồn cảm thấy phiền não vì Sài Gòn lúc đó ồn ào lắm! Khi người ta buồn quá! Người ta chỉ thích ngắm sự đời yên ổn trong những ngày mưa mà thôi...


Có những đêm Sài Gòn ngập trong cơn áp thấp, tôi cực kì muốn ngồi trong quán pub nào đó ở khu quận 1 và ngậm nhấm thứ ống thí nghiệm có tên gọi là Napalm Boml lọai rượu pha sóng sánh đủ màu, nó khiến cho người ta say, nỗi nhớ như kéo dài hơn và cảm giác cồn cào một nỗi đau vật vã, dù là vậy đi chăng nữa! Người trẻ – và tôi cũng là những người trẻ vẫn cứ thích mê muội lao vào, mà nói đúng hơn thì những người trẻ như tôi đây lại ghiền được buồn và đau hơn là ghiền uống rượu, lạ vậy đó! Nếu ai muốn uống rượu để buồn, thì hãy đến góc nhỏ náo nhiệt của khu phố tây ở đó người ta gom cái buồn thành một cục để buồn chung, riêng tôi, tôi chỉ muốn mình say trong những đêm mưa, vì lúc đó, chỉ cần một chút say một làn khói xám thì Sài Gòn cũng đủ mờ ảo quay cuồng giữa bộn bề quên và nhớ...

Tháng ba, cơn mưa ngang qua em thấy Sài Gòn bình yên đến lạ...

Đó là câu Status mà tôi đã treo trên trang Facebook kèm thêm đó là một tấm ảnh cô gái cầm ô đứng một mình bên lề đường, tấm ảnh đó như nói lên cả tâm trạng. Thầm lặng...miên man...như gợi nhớ nhiều về những tháng năm bỏ quên bị vùi sâu sau lớp bụi dày...và thổn thức khi một buổi sáng nào đó bị đánh thức bởi tiếng mưa tí tách rơi ngoài khung cửa sổ, choàng tỉnh bất giác thấy lòng hụt hững lạ thường, duy chỉ có điều như vậy mới thấy Sài Gòn hôm nay bình yên đến lạ vì cả thành phố chìm trong tiếng ru của mưa mà không phải là âm thanh nhộn nhịp của đời thường.

Những lúc như thế, trời không đủ nắng để hông khô cả con đường, Sài Gòn trở nên chóng vánh trong căn gác gỗ mùi oải hương cũng không khỏa lắp nổi sự hanh hao của cơn gió mùa, cảm xúc như bản tình ca buồn xuớc vào nỗi nhớ của một chiều mưa rả rích anh nắm tay tôi trong quán café " Trịnh ".

'' Thời tiết bên ngoài cửa sổ, giống như biểu cảm không ngừng thay đổi của tôi bây giờ. Mưa rồi, mưa cùng tôi òa khóc, không thấy rõ, tôi cũng không muốn nhìn thấy rõ, rời xa anh, tôi yên tĩnh trốn tránh câu chuyện tình tổn thương đó, nước mắt chảy ngược vào tim và tôi học cách buông bỏ...''

Đó là câu hát tôi thích nhất và cũng thường lẩm nhẩm trong bất kỳ hoàn cảnh nào, khoảng khắc đó tôi chợt thấy những giọt mưa đang rơi ngoài kia chạm vào lớp kính vỡ toang, như cái cớ nhắc nhở cho tôi hiểu '' người ta đã đi qua nhau trong những ngày mưa như thế... ''


YYQ – 3/2014
Cảm xúc mưa của Sài Gòn như thế
 
Top